Nhặt lên kỷ niệm
Những mái ngói của dãy tập thể công nhân ấy không bị xô theo cơn gió bão nào, người ta dỡ từng viên ngói xuống xếp lại và dẹp gọn cái mảnh sân đầu hồi vào con đường mở rộng mới phẳng phiu. Cây xà cừ to mấy chục năm vẫn đứng trong sân Công ty Đường bộ, vì nằm cách tim đường mới khoảng vài mét nên theo tiếng cưa xẻ, nó biến mất nhường cho dòng xe đi.
![]() |
Minh họa: HÀ MI |
Tất cả đã thay đổi, chỉ kỷ niệm là già hơn theo thời gian. Những ruộng hoa cải lên ngồng vàng rực rỡ. Ruộng trồng hoa đào cũng bung sắc khi tiết trời cuối năm bỗng dưng nắng lên. Hoa đẹp lộng lẫy trên cánh đồng xanh của làng Thành Non, đẹp đến nỗi phải nịnh bọn trẻ con trong dãy tập thể ra làm mẫu chụp ảnh.
Đi ngang qua toà nhà có màu sơn mới như bước ngang qua kỷ niệm. Có lúc ơ hờ, có lúc xốn xang, có lúc cảm giác phải dừng lại để thấy những tiếng cười, tiếng lá rơi, gió thổi trên mái ngói vào ngày hè nắng đổ, rồi thu về, đông đến, xuân tới…
Thôi, đời ai rồi như bài văn viết đúng mẫu, cũng đến phần kết luận.
Anh bảo, làm vợ anh sẽ vất vả lắm, anh chưa có nhà, mình sẽ về tập thể ở! Tôi đến căn phòng nhỏ, đi qua một con ngõ tối thui. Không sợ! Hạnh phúc làm con người ta dũng cảm phi thường. Dám đối mặt với tất cả khó khăn. Dám vượt qua nỗi sợ hãi để đi tới.
Nơi này-căn nhà có mái ngói đang xô nhau thành nơi cất lên tiếng khóc chào đời của những đứa trẻ. Hàng xóm đông vui, có người già ở quê lên trông cháu cho con đi làm, người trẻ chưa lấy chồng, lấy vợ, người mới bỏ chồng chưa hết đau và cả những cặp đôi trẻ đang loay hoay trong hạnh phúc mới như chúng tôi. Mọi người ngước nhìn những ngôi nhà tầng bên kia đường để nuôi mơ ước !
Tôi nhớ nhất tiếng kẻng keng keng báo giờ đi làm ở đây. Cái kẻng sắt làm bằng vỏ bom cũ, đánh nhẹ đã kêu lảnh lót và niềm lạc quan ùa tới. Chắc cái kẻng sắt ấy theo bà đồng nát từ lâu rồi cũng nên. Kể mà bỏ tiếng kẻng đi cũng nuối tiếc thật, nhưng thời nay còn đánh kẻng đi làm thì coi như giậm chân tại chỗ ư! Dòng người nối nhau tự giác vào làm việc để sự phát triển không đánh thức bằng âm thanh mà bằng kết quả thu nhập, đời sống sung túc của người lao động. Bỏ đi cái kẻng mới chỉ là bước đầu cho sự đổi mới ở đây!
Hơn mười năm ở khu tập thể cũ rồi cũng quen. Mới một cơn gió thoảng mà đã vài năm không nhón chân qua đây. Đời người đã rụng xuống thành kỷ niệm. Giờ nhặt lên cầm xem mình đã có những gì! Mảnh đất chỉ còn lưu dấu tiếng cười trẻ thơ mỗi chiều muộn. Còn tiếng ve rộn rã trên tầng lá xà cừ mỗi hè. Bọn trẻ con còn dám ăn cả ve non nướng ngon lành đến kỳ lạ. Mùi khói đốt lá xà cừ phả vào khoảng không cuối năm càng làm không gian mịt mờ.
Trên dải đất di tích này, tiếng gươm đao lửa trận thời nhà Lê đánh thắng quân Minh đã cất vào trang sử. Một khu di tích xây dựng để lưu trữ âm vang oai hùng chiến thắng mang tên Chiến thắng Xương Giang. Trong khu di tích ấy thờ Hoàng đế Lê Lợi và bài vị các tướng lĩnh tham gia đánh trận. Theo sử sách ghi lại thì thành Xương Giang là một nơi xung yếu nên quân Minh đã cho xây thành đắp lũy kiên cố để phòng thủ. Có lẽ thế nên ở đây những tên địa danh làng, xóm, ngõ phố như Làng Thành, Thành Non, Thành Ngang, chợ Quán Thành… vẫn được giữ nguyên để gợi nhớ về dấu tích lịch sử.
Đi ngang qua toà nhà đang ươm những ước mơ của người công nhân làm đường trong thời kỳ bước vào cơ chế thị trường, nhặt lên kỷ niệm mong manh. Cuộc xoay vần trái đất chạy quanh mặt trời là bất tận. Đời người có những việc đến rồi đi là lẽ thường. Đặt lên bàn một cuốn lịch mới sau những tờ lịch cuối năm rời đi cũng là lẽ thường… Và năm mới đến sẽ có những điều trở thành kỷ niệm để ta dành thời "nhặt lên" để ngắm và chiêm nghiệm!
Tản văn của Thu Hà
Ý kiến bạn đọc (0)