Chiếc váy mới
BẮC GIANG - Ru con ngủ xong, Ngân mới có chút thời gian dành riêng cho mình. Cô thong thả ngồi giữa nhà, bóc từng múi mít, nhâm nhi một cách khoái khẩu. Mít ở quê nhà trồng bao giờ cũng ngon hơn hẳn - dai, giòn, màu vàng óng như rót mật, hương thơm nồng nàn lan khắp căn bếp.
Vị ngọt đậm tan dần trên đầu lưỡi, như một thứ hạnh phúc giản đơn mà lâu rồi cô mới tận hưởng trọn vẹn. Khi đã đánh chén no nê, cô uể oải leo lên võng, lặng lẽ thả mình theo nhịp đu đưa, lắng nghe cơn giận đang từ từ tan ra trong sự lười biếng khoan khoái của buổi chiều muộn.
![]() |
Minh hoạ: AI. |
Bao giờ cũng vậy, mỗi khi giận chồng, Ngân lại ăn. Với cô, ăn chính là phương pháp giảm stress hiệu quả nhất, vừa đơn giản, vừa tức thời. Một món ngon nào đó để tự dỗ dành bản thân tích cực hơn là tham gia vào hội “bán than” trên mạng xã hội. Nếu hôm nay không có đồ mẹ gửi, có lẽ cô đã lướt qua vài ứng dụng, gọi ngay một phần nướng thơm lừng hay một ly trà sữa ngọt ngào để giải sầu.
Nhưng khi đứng dậy khỏi võng, cảm giác căng chặt quanh bụng khiến cô chột dạ. Cô chầm chậm bước đến trước gương, nhìn kỹ gương mặt mình. Chiếc gương phản chiếu một người phụ nữ khác - không phải cô gái thanh xuân rạng rỡ ngày nào mà là một người mẹ, một người vợ đã chẳng còn quan tâm nhiều đến dáng vẻ của mình. Những đường nét từng khiến bao gã si tình mê đắm giờ đã không còn sắc nét. Một chút bầu bĩnh nơi gò má, một chút mỏi mệt vương quanh khóe mắt.
Ngân khẽ thở dài. Từ bao giờ, tủ quần áo của cô chỉ toàn những bộ trang phục đơn giản, thực tế? Những chiếc váy mềm mại, những đôi giày cao gót từng khiến cô say mê giờ bị xếp gọn trong góc tủ, nhường chỗ cho quần jeans, áo rộng và dép bệt. Cô đã bao lâu rồi không chăm chút cho bản thân? Bao lâu rồi không tự hỏi mình trông ra sao trong mắt người khác, trong mắt chính người đàn ông cùng cô chung sống?
Ngân tựa đầu vào thành ghế sofa, ánh mắt trôi xa về những ngày tháng cũ. Cô nhớ về những ngày đầu Tiến xuất hiện trong đời. Không ồn ào, không hào nhoáng, chỉ là một người đàn ông trầm tĩnh, ấm áp. Khi trái tim cô vừa đi qua những thương tổn của mối tình đầu, chính anh đã đến, mang theo sự bình yên như một bến đỗ dịu dàng.
Cô yêu Tiến không cuồng nhiệt, không gấp gáp, mà bằng một niềm tin giản dị rằng họ có thể cùng nhau bước qua những tháng năm phía trước. Tình yêu ấy không phải là ngọn lửa rực cháy, mà là ánh đèn ấm áp luôn sáng trong căn nhà nhỏ, là những điều bình thường nhưng vững chãi. Nhưng rồi, những ngày tháng bận rộn với cơm áo gạo tiền, với bỉm sữa, con cái, với những trách nhiệm lớn dần theo năm tháng, đã cuốn cô vào một vòng quay bất tận.
Còn Tiến, anh không còn nhiệt tình và nồng nàn như thuở ban đầu, ánh mắt anh dành cho cô đã thiếu phần đắm đuối, ít dần những lời khen chỉ để làm cô vui. Không ai nói rằng hôn nhân sẽ mãi như những ngày mới yêu, nhưng liệu có phải cô đã để bản thân trôi đi quá xa, xa đến mức quên cả cách giữ lấy những rung động nhỏ bé? Ngân nhìn lại mình trong gương. Và trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ vụt qua: Đã đến lúc phải thay đổi.
Buổi chiều, Ngân gửi con về ngoại, tự thưởng cho mình một ngày "tái sinh". Cô chạy xe ra phố, lòng vừa háo hức, vừa có chút lạ lẫm. Đã bao lâu rồi cô không dành một ngày chỉ cho riêng mình? Tiệm làm tóc quen thuộc vẫn thế, mùi hóa chất nhẹ phảng phất trong không gian ấm áp. Người thợ nhìn mái tóc dài nhưng xơ xác của cô, khẽ lắc đầu, nửa trách nửa đùa:
– Chị bỏ bê bản thân hơi lâu rồi đó nha!
Ngân bật cười, gật gù đồng tình. Cô ngả người ra ghế, nhắm mắt, cảm nhận đôi bàn tay lành nghề đang nhẹ nhàng gội, vuốt, chăm sóc từng lọn tóc. Nước ấm chảy xuống, mang theo sự thư thái len lỏi trong từng tế bào.
Ba tiếng sau, cô bước ra khỏi tiệm với mái tóc tạo kiểu suôn mềm, lấp lánh 5 sợi light màu khói trên nền tím trầm hiện đại mà trẻ trung. Một sự thay đổi không quá khác biệt, nhưng vừa đủ để khiến cô thấy mình mới mẻ hơn, tươi tắn hơn.
Tiếp theo, cô rẽ vào một cửa hàng thời trang. Những giá váy áo thẳng tắp, ánh đèn vàng dịu dàng, mùi vải vóc mới tinh – tất cả khiến cô có chút bồi hồi. Ngân chọn một chiếc váy màu pastel đơn giản nhưng thanh lịch, đứng trước gương ngắm nhìn thật lâu. Lần cuối cô làm điều này là khi nào? Cô xoay nhẹ người, bàn tay lướt trên lớp vải mềm mại. Không phải vì chiếc váy quá đẹp hay đắt đỏ, mà vì giây phút này, cô đang nhìn lại chính mình – một người phụ nữ đã từng biết yêu thương bản thân, từng biết trân trọng vẻ ngoài của mình. Một cảm giác xúc động kỳ lạ dâng lên, như thể cô vừa tìm lại một phần đã đánh mất bấy lâu.
Buổi tối, khi Ngân trở về, Tiến đang đứng trước cửa. Nhìn thấy cô, anh thoáng sững lại. Cô cười, nhấc nhẹ vạt váy, xoay một vòng:
– Thế nào, cô vợ mới này có làm anh bất ngờ không?
Tiến nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng rồi khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười thích thú.
– Amazing good job (quá tuyệt)!
Ngân bật cười, cảm thấy hài lòng với chính mình. Bữa cơm tối hôm ấy ấm cúng lạ thường. Họ ngồi ăn cùng nhau, trò chuyện nhiều hơn mọi ngày. Không có gì quá đặc biệt, chỉ là những câu chuyện vụn vặt, đôi khi xen lẫn tiếng cười. Nhưng Ngân nhận ra, không gian xung quanh cô đã thay đổi. Không phải vì ngôi nhà, không phải vì Tiến, mà vì chính cô – chỉ cần cô thay đổi một chút, thế giới cũng tự khắc trở nên khác biệt.
***
5 giờ sáng. Chuông báo thức réo vang, cắt ngang giấc ngủ còn dang dở. Ngân vươn tay tắt đi, theo bản năng kéo chăn trùm kín đầu. Nhưng rồi, cô nhớ đến lời hứa với chính mình: Bắt đầu hành trình chăm sóc bản thân. Cô hít một hơi thật sâu, ngồi dậy.
Sau khi uống một ly nước ấm pha mật ong và giấm táo, cô xỏ giày thể thao, bước ra khỏi nhà. Cơn gió lạnh đầu ngày mơn man trên da, mang theo hơi sương ẩm ướt. Những bước chân đầu tiên có chút uể oải, nhưng rồi dần dần, nhịp điệu trở nên đều đặn, vững vàng. Không gian tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở mình hòa cùng tiếng lá cây xào xạc.
Chưa đi được bao xa, trời bỗng đổ mưa lất phất. Ngân khựng lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời xám xịt. Một ý nghĩ thoáng qua: Hay là quay về? Nhưng rồi, cô nhớ lại ánh mắt của chính mình trong gương tối qua. Nếu cô quay về, chẳng phải mọi thứ sẽ lại như cũ sao? Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu, đưa tay ngắt tàu lá chuối ven đường che đầu rồi tiếp tục bước đi. Không có hành trình nào dễ dàng. Nhưng điều quan trọng là cô đã bắt đầu.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng cho cả nhà, Ngân nhờ chồng đưa con đi học, còn mình bắt đầu sửa soạn để đến cơ quan. Điều mà trước đây cô chỉ làm qua loa, thì hôm nay, cô chậm rãi chải tóc, thoa chút son nhẹ, chọn chiếc váy đen mới ôm gọn lấy vóc dáng. Một chút thay đổi nhỏ thôi, nhưng lại khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc – như thể cô vừa tìm lại chính mình sau một giấc ngủ dài. Con đường đến cơ quan đông hơn mọi khi. Ngân quyết định rẽ vào con ngõ nhỏ để tránh tắc đường. Nhưng đúng lúc cô vừa quẹo cua thì:
Á á á! Rầm!
Vì tránh một người sang đường bất ngờ, Ngân không kịp xử lý, cả người và xe ngã sõng soài trên mặt đường. Đau điếng. Cô lồm cồm bò dậy, đầu óc còn chưa kịp định thần thì một giọng nói vang lên, vừa quen thuộc, vừa xa lạ:
– Ngân?
Cô sững lại. Chớp mắt. Là Trường. Người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ là mãi mãi.
Anh vội vã đỡ cô dậy, ánh mắt đầy lo lắng. “Em có sao không?” Sự tiếp xúc gần khiến cô có chút bối rối. Chẳng thể ngờ cô gặp lại mối tình đầu của mình trong một tình huống trớ trêu đến thế.
Ngân chỉ bị trầy nhẹ, chiếc xe cũng không sao, nhưng chiếc váy mới thì đã không còn vẹn nguyên như trước. Đường xẻ tà bỗng cao hơn mức bình thường, khiến cô càng cố kéo mép váy lại càng thấy vô ích. Cô vội chạy đến cốp xe định lấy áo khoác chống nắng, nhưng rồi sực nhớ sáng nay đi vội nên quên mất. Nhìn đồng hồ, cô nhăn nhó. Trường thấy hết.
– Em có đồng phục ở cơ quan đúng không? – Trường hỏi.
– Dạ… có. – Ngân mỉm cười, bỗng thấy nhẹ nhõm. Vậy mà cô chẳng nghĩ ra.
– Vậy anh chở em đi, xe gửi tạm ở đây. Không thì muộn giờ mất.
Trước sự nhiệt tình của anh, Ngân gật đầu. Chiếc xe lướt qua những con phố quen thuộc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bình thản một cách lạ lùng. Trường là người lên tiếng trước.
– Dạo này em thế nào?
Giọng anh trầm, không chút dao động.
Ngân vẫn dõi theo những vệt mờ trên kính xe, chậm rãi đáp:
– Bận rộn, nhưng vẫn ổn anh ạ.
Trường khẽ gật đầu, một nụ cười thoáng qua trên khóe môi.
– Anh thấy vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn sang anh.
– Còn anh?
Anh nhún vai, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
– Công việc, cuộc sống, mọi thứ vẫn diễn ra một cách đơn điệu. Không có gì đặc biệt.
Ngân gật đầu, quay lại với cảnh vật ngoài kia. Cô từng nghĩ, nếu gặp lại Trường, sẽ có một chút đau lòng, một chút rung động, hoặc ít nhất là một điều gì đó khiến tim cô loạn nhịp. Nhưng không, cô chỉ thấy một khoảng trống như một cơn gió thoảng qua.
Bất chợt, Trường dừng xe. Ngân giật mình, theo phản xạ nhìn lên. Chiếc xe dừng ngay trước một cửa hàng quần áo. Cô nhìn anh, ánh mắt có chút ngờ vực. Trường vẫn giữ vẻ điềm nhiên, tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống. Ngân bối rối. Một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Anh định… mua cho cô một chiếc váy mới? Ngân sững lại. Cô không muốn thừa nhận, nhưng một góc nhỏ trong trái tim cô đã chờ đợi điều này. Có phải, Trường vẫn còn quan tâm cô một chút?
Nhưng rồi, Trường không vào cửa hàng. Anh rẽ sang bên phải, tiến đến một quầy bán hàng rong ven đường. Và trước sự ngỡ ngàng của Ngân, anh mua một phần bánh xôi khúc. Cô tròn mắt. Trường thản nhiên cầm túi bánh, cười nhẹ khi quay lại xe.
– Anh thích nhất bánh này. Sáng nay định mua, ai ngờ lại gặp phải tay lái lụa như em.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Ngân có gì đó chợt vỡ vụn. Không phải đau đớn, không phải tiếc nuối, mà là sự tỉnh ngộ. Cô cười nhạt. Tại sao cô lại hy vọng điều đó? Tại sao trong thoáng chốc, cô lại nghĩ rằng Trường sẽ mua váy cho cô? Mọi thứ đã kết thúc từ lâu. Những gì cô vừa mong đợi là vô lý. Cô ngả người ra ghế, nhắm mắt. Và ngay lúc đó, cô biết chắc chắn: Cô thực sự đã buông bỏ.
Chiếc xe dừng trước cổng cơ quan. Ngân mở cửa xe, bước xuống. Nhưng trước khi đóng cửa, cô nghe giọng Trường vang lên phía sau.
– Ngân.
Cô dừng lại, ngoảnh đầu.
Ánh mắt anh có chút lưu luyến.
– Em vẫn dùng số cũ chứ?
Ngân hít một hơi thật sâu. Cô không trả lời.
Chỉ khẽ mỉm cười.
– Cảm ơn anh.
Cô đóng cửa xe lại. Không có gì níu kéo, không có gì đọng lại, mối tình đầu đã thật sự kết thúc, và cô đã hoàn toàn bước tiếp.
Buổi chiều, khi trở về nhà, Ngân chưa kịp kể chuyện sáng nay thì Tiến đã đứng chờ sẵn trước cửa, tay giấu túi gì đó đằng sau. Ngân thấy lạ, ngó nghiêng với sự tò mò. Như không cần đợi thêm, anh đưa nó cho cô, có chút ngập ngừng.
– Tặng em…. nhân kỷ niệm 5 năm ngày cưới.
Ngân tròn mắt ngạc nhiên, tay đỡ lấy hộp quà xinh xắn với giấy bọc màu hồng rất lãng mạn. Cô hồi hộp mở ra. Bên trong là một chiếc váy mới, thanh lịch, màu sắc trang nhã đúng kiểu và thương hiệu cô thích, bất ngờ hơn nữa là chuẩn size hiện tại của cô. Ngân xúc động đến nghẹn lời. Cô vòng tay lên vai chồng, thì thầm:
– Cảm ơn anh. Và… em xin lỗi. Em quên…
Tiến hôn nhẹ lên má vợ mình vỗ về:
– Không sao, em đi tắm đi, sau đó cả nhà mình đi ăn món gì thật ngon nhé.
Ngân nhìn chồng với ánh mắt Ngân long lanh, ươn ướt, miệng cười tươi hạnh phúc. Cô gật đầu liên tục như một đứa trẻ ngoan và chạy như bay vào nhà...
Ý kiến bạn đọc (0)